[Truyện Voz] Ký sự đòi nợ

Đợi mình lùa xong tô mỳ, Ốc lại gần quàng tay qua cổ (mùi nước hoa thơm kinh) “Khai đi, bựa ni có chuyện chi?” Mình ừ hữ bảo tí kể cho nghe. Nàng xiết tay mạnh hơn làm mình suýt nghẹt thở “Bị sếp chửi hay là thích con mô mà hắn không cho hun à? Hi hi….Chơ nỏ có chuyện tự nhiên đêm hôm gọi cho người ta mô hè?”
Ốc luôn có kiểu nói chuyện tưng tửng kiểu thế. Nàng mặc đồ ngủ mỏng tang và ngắn cũn, thân hình vẫn thế, luôn luôn sexy nóng bỏng.

– Vừa đi coi chim dưới Sơn Trung về.
– Bốc phét, chim chóc chi cả đêm rứa?
– Thì coi từ chiều rồi ở lại ăn cơm luôn mà.
– Kiểu ni là nhà nớ có đứa con gái nhìn ưng mắt rồi đây…
– Hê, em khi mô cũng như ở trong bụng anh là răng hè?
– Hi hi, rứa có mần ăn được chi không mà mặt mày u ám rứa? Con nớ xinh không? Xinh bằng em không?
Ký sự đòi nợ – Chap 13

Cái tên ngồ ngộ của Ốc là do tôi đặt vì lần đầu tiên gặp nhau thấy nàng có vẻ gì đó nhang nhác Ốc Thanh Vân (tất nhiên không xinh bằng). Hôm đó bà già sai mua hộ gói thuốc nhuộm tóc ở hiệu thuốc , mình hỏi mua ở mô? Bà bảo chỗ con bé lông mép rậm rậm đó, cái hiệu nằm gần mấy hàng bán hoa quả.

Vào hiệu thuốc, ngó mãi không thấy ai đứng quầy, mình lấy chùm chìa khóa gõ cạch cạch xuống mặt kính.

– Dạ….đây rồi!!

Tiếng con gái vọng ra chua lòm.

– Anh mua chi ạ?

À cái con bé rậm lông mép là nàng hử? Da trắng, mặt tròn, dưới ngấn mắt có bọng nước như con tằm (theo sách nhân tướng học là đa tình lắm đây).

– Lấy cho anh gói thuốc nhuộm Hàn Quốc. Bao nhiêu em?
– Dạ (nhìn mình 10 giây)…thường thì 23 nghìn… nhưng em để cho anh 21 nghìn.

Móa, mình thì có cái éo gì đặc biệt đâu nhể (mặc dù phải thừa nhận 10 đứa con gái gặp mình thì 9 đứa khen đẹp, đứa thứ 10 không có ý kiến gì vì nó biết có nói cũng thừa  )

– Ối, toàn chữ Hàn hả em? (mình ngó nghiêng dòng chữ hướng dẫn sử dụng trên bao thuốc).

– Dạ, hàng xách tay nên không có tiếng Việt anh ơi!
– Uhm, để coi bọn nó viết cái chi (lẩm nhẩm đọc)…soi jun kim sưng chim kim chi mi won…
Con bé trố mắt thán phục:

– Ôi cha! Anh…anh… biết tiếng Hàn à? Hihi…anh làm em bể bụng rồi đây này. Rứa rứa đại khái dịch ra là chi anh?

– À, đại ý nó khuyến cáo để xa tầm tay trẻ em mang thai và phụ nữ dưới 6 tháng tuổi. Mệ, bọn này cẩn thận ghê!

– Hiii, dịch bốc phét mà nghe như thật.

Rứa là quen. Sau này nàng bảo lúc nớ nhìn mặt anh như thằng ngố, pha trò mà thản nhiên như không làm em nghĩ đến lại phì cười. Tôi cười, nói anh thì ấn tượng dã man với hàng ria mép xanh ngắt của em, nhìn sẹc xi thôi rồi, hê hê.

Tôi gọi Ốc là bồ, nhưng thật ra đó là một mối quan hệ không được định danh trong Tự điển. Ốc là ly nước ngọt, uống đến đâu biết đến đấy, không để lại dư vị để khiến người ta ngấm ngầm nhớ tới mỗi khi quay quắt vì một điều gì đó. Còn Ốc coi tôi là “thằng anh trai” bất cần, người có thể kiên nhẫn ngồi nghe nàng kể những chuyện không đầu không cuối tới nửa đêm, nhưng thậm chí không biết chính xác nàng bao nhiêu tuổi hoặc làm nghề gì (ngoài việc thi thoảng trông hiệu thuốc giúp mẹ).

Giữa hai người ngầm quy ước không bao giờ ghen hay chúi mũi vào chuyện tình cảm riêng tư. Tôi biết nàng có người yêu, một thằng ku choai choai thi thoảng vẫn nhắn tin cho nàng với những ký hiệu xì tin như quốc ngữ Ả rập xê út. Nàng biết tôi thích em này, ghét em kia, đôi khi hứng lên còn “bày” cho tôi cách tán gái …Nói tóm lại cả hai không đặt kỳ vọng lâu dài cho mối quan hệ rối rắm và phức tạp này, vì nàng thừa tỉnh để biết rằng mẫu con gái tôi sẽ lấy làm vợ không phải là nàng. Chấm hết.

…Quay lại đêm đó.

Tôi bảo anh ngủ lại đây nha? Lạnh lắm, khuya rồi lười về. Ốc lừ mắt nói hâm à. Mai hàng xóm nhìn thấy thì vỡ mặt em. À kể chuyện chi nghe mồ. Tôi kể lại vụ đi bắt hụt chim, chuyện em Liên đùi trắng, em Thủy ăn cơm cắn cà nổ như pháo, thằng Bổ đôi cái chi cụng biết nhưng chả biết cái éo chi cả…

Ốc nằm cạnh ôm hờ ngực tôi, cười ngoác miệng “Anh đi mô cụng toàn quan sát tinh tế hè, thấy cả đùi con nớ trắng nựa tê, thèm nhỏ dãi không anh? Tôi bảo à không, chân nó trắng nhưng cong, chân em mới là đỉnh của đỉnh. Nàng nhéo sườn ” Cái đồ nịnh thối. Rứa tóm lại là có định đi em nớ không?”.

Tôi bảo không. Ốc thở dài cái thượt “Rứa thì mùa quýt năm mô mới lấy được vợ!!!”

(Tạm dừng lên núi đi tu, bao giờ chính quả sẽ trở lại….)

Chap 14

Đáp lại tiếng thở dài, mình vòng tay ôm trọn Ốc vào lòng, hít hà lên đôi má bụ bẫm và mịn màng của nàng. Ốc nhắm nghiền mắt, dụi dụi mặt vào ngực mình. Mùi nước hoa phảng phất, mùi cơ thể ngai ngái thơm…khiến mình lặng người vì cảm giác ngộp thở.
“Giá thế này mãi thì thích nhỉ!” mình thì thầm bên tai Ốc – “Em có biết câu ấy của ai không?”. Nàng bảo chịu, của ai? À của Chí Phèo nói với Thị Nở lúc thằng này vừa tỉnh rượu, được Nở nấu cháo hành cho ăn. Đấy em coi, đàn ông chỉ nhớ nhất đứa nào cho ăn ngon thôi, còn ba cái lời nỉ non đàn ca sáo nhị chỉ xứng đáng vứt vào sọt rác. Ốc cười khanh khách, bảo rứa những lúc như này có thằng mô nhớ không? Mình hôn nàng cái chút , bảo nhớ chứ, hehe tất nhiên anh là ngoại lệ đặc biệt, trên thế giới 1000 năm mới xuất hiện 1 ca như anh.

Nàng véo má mình “Cái đồ bốc phét thành thần, hihi. À chơ mà sau ni đôi nớ có lấy chắc không anh, chuyện nớ em đọc lâu rồi quên mất tiêu?”. Mình bảo à khồng, xưa nay trong văn học những đôi anh hùng – thuyền quyên chỉ vo ve nhau thôi chứ có lấy được nhau bao giờ đâu. Như em với anh là một ví dụ. Nhưng mà thôi, để anh tác nghiệp tí rồi về. Ốc gỡ tay mình ra, lườm lườm “Lại bắt đầu với bàn tay ma thuật rồi đó”.

Nằm ôm nhau trong tiết trời lạnh lẽo như này quả là đã chạm đến bậc tiên cảnh. Nhiều lúc trong hoàn cảnh y hệt, mình đã từng vơ vẩn nghĩ, tình yêu cũng đến mức thế là cùng, cũng đầy đam mê, say đắm và tràn trề cảm xúc bình yên. Vậy ta đang cố đi tìm điều gì ở phía trước? Một bến đỗ hão huyền, càng đi tìm càng thấy vời xa và mất hút, người tôi đang cần tìm có khi cũng đang tìm một thằng khác – hơn tôi.

Chuông tin nhắn của nàng khiến mình giật thót (mệ, trí tưởng tượng đang tung tăng cảnh giới thì đứt phim cái rụp). Mình he hé mắt đọc trộm. “Hix, vk ngu? ckua?”. Á à, thằng cu Sứt bạn trai của nàng. Cái thằng dép lê, tóc đỏ quạch như râu tôm hấp bia. Chữ nghĩa tin vãi lúa. Mình nhắm tịt mắt và gần như nín thở để xem nàng sẽ phản ứng thế nào.

Thật sự thì chưa bao giờ mình tỏ ra mặt cái sự ghen tuông với nàng (và nàng cũng thế). Mỗi lần đứa nào vô tình kể chuyện yêu đương, giận dỗi…thì đứa ngồi nghe bao giờ cũng dửng dưng bình phẩm (kiểu việc ấy dek liên quan đến tớ), nhưng trong tận tim đen vẫn gờn gợn cảm giác ức chế thoáng qua.

Ốc quay người, bấm lách cách vào bàn phím rồi ném tọt điện thoại xuống góc giường, đoạn vòng tay ôm riết lấy mình. “Đứa mô đó?”, mình vờ vịt hỏi. Ốc bảo à thằng điên (nó mà bỗng dưng điên thật thì tốt biết mấy). Hừm, bắt đầu nằm im và âm thầm đưa ra bảng so sánh, đối chiếu giữa mình và thằng điên, xem cán cân tỉ lệ nghiêng về thằng nào (tất nhiên khỏi cần so sánh, mình cũng biết nó so với mình chỉ là cái đinh vì mình … yêu mình hơn).

Sau đây là bảng thống kê, so sánh.

Ngoại hình: Mình cao hơn nó (mấy lần nó đến đón Ốc, ngồi trên con wave tàu thấy nó cũng rất hợp với dáng con xe ấy), mặt: mặt mình tuy chú Đoàn bảo “trông ngu ngu” nhưng xét kỹ ra nét hơn nó ở cái mũi cao, vả lại trán mình cũng rộng hơn.

Mắt: mẹ mình hay bảo “trông mắt mày khi mô cũng như buồn ngủ”, nhưng là mắng yêu thế thôi, hồi khám nghĩa vụ quân sự đạt điểm 11/10 chứng tỏ tinh anh; mắt cu Sứt kia không lơ lác hay ti hí nhưng nhìn chung bình thường. Ăn măc: cái này tùy gu, tùy thẩm mỹ người đánh giá, trong lúc mình thấy nó lôi thôi, bẩn bẩn thì trong mắt Ốc lại là chất chơi, là bụi bụi và ngầu đời thì sao?

Tri thức + tâm hồn (gọi là phần mềm đây), khoản này cấu hình mình ăn đứt nó nên khỏi cần so. Lợi thế duy nhất của nó là trẻ hơn mình. Hê, cái này vừa là điểm cộng nhưng cũng là điểm trừ đây.

Xét một cách toàn diện thì nó thua mình, nhưng trong tình yêu thì ông vua cũng giống kẻ ăn mày (trích lời một thằng tây), nên rốt cuộc mọi chỉ số chả giải quyết chuyện gì hết, vì (lại theo một thằng tây) “tình yêu có lý lẽ riêng của nó”. Biết vậy, nhưng chấp nhận sự thật trần trụi đó là một điều cay đắng..

“Nghĩ chi mà đàn thối mặt rứa anh?”. Ốc hôn nhẹ lên môi mình, thủ thỉ. “Để yên anh nằm tí, mệt!” (ông dỗi rồi đấy). “Em hỏi thật nhá? Anh hứa phải trả lời thật?”
“Ừ, hỏi đi!”. “Nhưng anh phải hứa sẽ trả lời thậ lòng?”. “Được rồi, anh hứa!”. Ốc có vẻ ngập ngừng, ánh mắt hấp háy rất khó đoán..
Chap 15 – Ký sự đòi nợ

Ốc như chực khóc đến nơi, hai bàn tay run rẩy như không biết bấu víu vào đâu, vai rung lên từng hồi. Mình tròn mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và phải mất mấy phút lúng túng mới trấn tĩnh lại được.

– Có chuyện chi mà nghiêm trọng rứa?
Ốc mím chặt môi, lắc lắc lọn tóc rồi thở dài nghe não cả ruột.

– Nếu người yêu anh không còn trong trắng…anh sẽ nghĩ thế nào? Anh có tôn trọng không?

Nghe xong câu đó đến lượt mình thở dài. Lặng lẽ rút điếu thuốc ra, châm lửa rít liền máy hơi. Căn phòng nhỏ mù mịt khói thuốc và trở nên ngột ngạt vô cùng.
Trong đầu mình lập tức thoáng qua rất nhanh một kịch bản, tất nhiên là giả định. Cảm giác và phán đoán của mình ít khi có sai số quá lớn, nhưng nghe chừng chuyện này nghiêm trọng đối với Ốc nên cứ để yên, xem diễn biến ra sao đã.

– Sao anh không trả lời em?
Ốc nắm lấy vai mình, lắc lắc, ánh mắt hoang dại.
Mình quay mặt đi ra chiều suy tư lắm.

– Đợi em bình tĩnh trở lại đã!
– Khồng, em có làm sao đâu mà mất bình tĩnh. Em nghe anh nói đây, nói đi…

Ngó phản ứng của Ốc, mình suýt phì cười. Hờ, từ trước tới nay quen nhau có bao giờ thấy nàng mất kiểm soát và trở nên yếu đuối vậy đâu. Một cô nàng luôn tỏ ra ngổ ngáo, sắn sàng ăn thua hoặc chặn họng bất cứ thằng nào – nếu thấy ngứa mắt. Là đứa chỉ quen dạy đời người khác, ít khi nghe ai vì tưởng như quá thừa sự từng trải (mặc dù trong mắt mình vẫn chỉ là ranh con).

– Tại sao lại hỏi anh chứ không phải người khác?
Mình thả một cái lưỡi câu đầu tiên xuống nước.

– Uhm…uhm..em tin anh trải đời và nhiều kinh nghiệm sống.
– Nhưng anh không phải là mẫu số chung của tất cả đàn ông còn lại. Nếu anh đưa ra quan điểm của mình về vấn đề đó thì cũng chỉ là quan điểm của riêng anh, không liên quan đến bất kỳ ai, em hiểu chưa?
– Em hiểu mà, nhưng anh có khinh người đó không, nếu họ không còn…

Rít tiếp hơi thuốc dài, mình đủng đỉnh:
– Người ta đón cây gỗ quý để làm nhà và các vật dụng khác vì nó hữu dụng. Người ta giết một con chó không biết sủa vì nó vô dụng. Nhưng giữa sự vô dụng và hữu dụng đôi khi không có lằn ranh bởi nó còn phụ thuộc cách nhìn nhận riêng của mỗi người. Anh thì không cho rằng cái ấy xứng đáng được đeo bên ngực trái thay huy chương vẻ vang hạng nhất.

Ốc nghe xong nhoẻn miệng cười, có vẻ đỡ căng thẳng hơn đôi chút.

– Em kể thật cho anh nghe nha, chuyện ni em chưa nói cho ai biết mô đó!
– Anh nghe.
– Cái anh người yêu em í, yêu nhau 2 năm thì được năm rưỡi đầu thì còn quan tâm, tử tế với em. Nhưng từ khi biết em từng quan hệ với bạn trai trước thì hắn thay đổi tính cách ghê lắm. Dạo ni em nói chi cũng gắt, có chuyện nho nhỏ xảy ra là nổi khùng đòi tát em. Ăn nói thì cộc lốc, vô tâm kinh khủng…
– À ra vậy! Chắc nó chưa qua được cú sốc đó em.
– Chưa hết mô, gần đây toàn hỏi vay tiền em, rồi thì mượn điện thoại đem cầm đồ, em phải đưa tiền mới chuộc được. Mà mấy lần rồi đó, nản lắm…Em thì cho rằng hắn đang lợi dụng em vì không còn sự tôn trọnng.
– Nhưng em vẫn yêu nó?
– Rứa mà em vẫn không bỏ được hắn, chắc em điên rồi anh hè? Giờ hắn cứ nhắn tin hỏi thăm là kiểu chi cũng sắp vay tiền em, em biết nhưng chưa thoát ra được…

Ngồi kể lể một lúc, Ốc bảo thôi chết em đang ngâm quần áo trong máy giặt, rồi chạy xuống nhà dưới. Mình mò trong tủ lạnh lôi mấy lon bia Hà Nội với nhúm nem tai ăn dở ra uống cho đỡ chán. Làm hết 2 lon mặt nóng bừng, bắt đầu thấy mạch giật giật bên mang tai, mệ, dạo này tửu lượng xuống cấp vãi.

Vừa nhâm nhi vừa gặm nhấm cái sự vô lý éo hiểu nổi của tình cảm. Người như Ốc, nếu đi ngang qua một tiểu đoàn 2000 thằng lính đang tập thể dục thì cả 2000 thằng phải ngoái đầu lại thầm ao ước, nhưng cuối cùng lại đâm đầu đi thích một đứa ất ơ. Một đứa trông vừa hoang dã vừa đú bẩn và chỉ giỏi làm khổ người mình yêu.

Thở dài cái thượt, dốc cổ làm nốt lon thứ 3. Khà một tiếng cho sang, mệ, đời thế đấy! Trong khi đầy thằng giành cả đời trai trẻ học hành, tu luyện, phấn đấu và không ngừng trau dồi mọi mặt để trở nên hoàn thiện hơn trong mắt gái – mà vẫn không lại được với một đứa trên răng dưới ca tút, tâm hồn lẫn trí tuệ chỉ đủ để nghe nhạc HKT và nhảy đám cưới, chỉ học hết lớp 12.

Chợt điện thoại Ốc rung rung. Tin nhắn của “Ck ju”, đọc phát xem nó lảm nhảm cái gì.
“Lạnh hok ngu? dk ck nho* vk wa”.
Đang tây tây, sẵn ức chế, nhắn lại: “Vk với ck là cái éo gì?”
Nó rep lại “Vk noj nank kjeu j vs ck rua? Gian ck oy ah? hix lanh wa vk uj”
Soạn trả lời tiếp “Lạnh thì ra nhảy sông cho mát đi. Mà mai đi cắt tóc đi thằng dở người, ngứa mắt quá”
Rồi tắt máy, ném xuống kệ bàn dek quan tâm nữa.

Mò xuống nhà dưới, Ốc vừa phơi quần áo xong chạy lại vòng tay ôm từ sau lưng mình.
– Về à?
– Uh, lượn đây.
– Mai ở nhà không?
– Chiều 5 giờ đi làm về.
– Em đến.
– Mở cổng đi.
– Khoan, lấy cái áo khoác em mà mặc vào, ngoài lạnh lắm đó.
– Khỏi đi.

Nàng kéo đầu mình xuống hôn như không muốn rời ra nữa. Ngoài đường không một bóng người…
Chap 16. Ký sự đòi nợ

… Như đã nói, Ốc với tôi là một mối quan hệ lạ lùng. Tùy từng thời điểm, tùy trạng thái, khi cả hai đều vui vui, tưng tửng và không có sự cố tình cảm nào nghiêm trọng – Ốc gọi tôi là “thằng anh”, tôi xưng là “ông” kêu nàng bằng mày hoặc ranh con.

Thi thoảng, đôi ba ngày trong tuần ranh con phóng xe qua chỗ tôi làm dúi vội cho cái bánh mỳ kẹp ruốc + vài điếu 3 số rồi lại phóng đi mất hút (nàng hay rút trộm thuốc của papa, lần nào cũng không quá 3 điếu). Nhưng cũng có lần dấm dúi nguyên bao, không quên khuyến mại thêm một câu khó hiểu “Hút đi, hút nhiều vào cho nhanh chết đỡ làm khổ người ta”.

Những đêm trăng suông nhàn nhạt, nếu tôi không bận đi chơi với một em mới quen nào đấy, cả hai kéo cái chõng tre ra góc vườn ngồi với nhau đến lúc buồn ngủ quá mới lục đục ai về nhà nấy. Tôi gọi những cuộc đó bằng mỹ từ của các cụ “đối ẩm”.

Thông thường một cuộc đối ẩm diễn ra theo đúng trình tự:đầu tiên là tiết mục điểm báo (hôm nay gặp đứa nào, nói chuyện gì, thấy vụ tai nạn ở đâu, chửi nhau với những ai, khen người này, nói xấu người kia…), tiếp đến là mục sinh hoạt văn nghệ (đêm qua Vietnam idol có con bé hát bài Ngọn lửa cao nguyên như lên đồng, giọng nó thế này, thế này; à mà anh có để ý cái con abc không? Giọng nó dở nhưng vòng 1 thôi rồi hầy, hihi); rồi những chuyện vu vơ trên trời dưới biển không đầu không cuối. Cuối buổi gọt quả gì đó nhai nhóp nhép, nhấp ngụm trà cho thơm miệng, liếc ngược liếc xuôi nếu không thấy ai nhìn trộm tranh thủ hôn nhau vài phút rồi…về.

Nhưng cũng có khi bày trà, bánh trái ra xong ai làm việc nấy. Tôi dựa lưng vào gốc hồng xiêm hút thuốc mơ màng, còn nàng lôi đt ra gọi cho người này, người nọ. Suốt buổi không ai nói với ai lời nào (có lẽ đã quá hiểu nhau, tưởng như nghe hơi thở cũng biết người kia đang nghĩ gì). Những lúc như vậy tôi với ranh con là một cặp tri kỉ (mặc dù không bao giờ ranh con chạm được đến ngõ ngách tâm hồn của một kẻ rắc rối và lập dị như tôi).

Bà già thi thoảng thấy 2 đứa tụ bạ cũng tò mò hỏi “Mi với hắn là kiểu chi rứa?”.Tôi bảo chả có chi. Mama nàng đôi khi hỏi “Bọn bay yêu chắc à?”. Ranh con tỉnh bơ “Có lẹ…”.

Cũng có khi đêm hôm rét mướt, buồn vì đứa con gái nào đó, hay thất vọng về chuyện vu vơ trên trời rơi xuống (mà tôi thì hay thế lắm), phi xe sang gọi nàng xuống ngõ rồi hai đứa trùm kín áo mưa ôm nhau mặc kệ mưa gió. Lúc đó 2 đứa là một cặp tình nhân đúng nghĩa.

Một cặp tình nhân chưa bao giờ mở miệng nói yêu nhau, chưa bao giờ thề thốt lẫn hứa hẹn. Cặp tình nhân mà nếu một đứa bõng dưng buột mồm bảo “Anh yêu em” (hoặc ngược lại) lập tức đứa kia sẽ vội vàng quờ tay lên trán đứa vừa nói câu ấy để kiểm tra xem trán có nóng không? (mà tự nhiên lảm nhảm câu đó?).

Hồi mới quen nhau, mấy lần rủ nàng đi chơi. Nàng nheo mắt như trêu ngươi “Đi đâu nói mau?”. Thì đi lòng vòng cho… mát. Mát à? Muốn mát thì vào nhà bật quạt cho mát! Định rủ đi với ý đồ đen tối hở? Lắp bắp bảo à không, không bao giờ, ai lại xấu xa như em nghĩ…. Ranh con cười khanh khách như trong bụng mình chui ra “Tôi còn lạ chi cái trò ni của mấy ông con trai!”. Mình câm như hến lảng sang chuyện khác cho đỡ bẽ mặt 

Tối nay Ốc hẹn đến. Có lẽ sẽ không phải là một cuộc đối ấm thông thường…
Chap 17 – Ký sự đòi nợ
————————–

Sáng nay ghé qua chợ mua ít tôm về làm cám chim. Nhà nuôi gần chục con, đủ cả họa mi, sáo đen, vành khuyên lẫn cu gáy. Cái thú chơi tao nhã này rất kỳ công và mất thời gian, suốt ngày lọ mọ chế biến thức ăn, dọn phân, thay nước….cực và bẩn vãi lái, nhưng bù lại nghe tiếng chim hót nhiều khi lặng cả người vì phê.

Sau một hồi lựa chọn, bất giác trông sang cái hàng bán bánh mướt kế bên. Một thiếu nữ dáng điệu quen quen, một tay cắp nón, tay kia đang thoăn thoắt chấm mút bên đĩa bánh đầy ụ. Nhìn kỹ hơn chút nữa, thôi bỏ mệ rồi, không phải ai khác mà chính là Thủy cô nương (con gái chú Đoàn) – người đã cho tôi biết bẽ bàng là gì trong phi vụ đụng mặt ku Bổ đôi huyền thoại hôm nao.

Vẫn khuôn mặt ấy, cái áo phông đen ấy, chỉ có điều vẻ mặt nàng hình như đang viên mãn hơn bên rổ bánh mướt. Nàng rất tinh tế che nón nửa mặt như dũng sỹ giác đấu với cái khiên trên tay, đôi môi bóng nhẫy lên đầy thách thức. Các động tác bốc, chấm, đưa lên mồm, nhai trệu trạo…được phối kết hợp với nhau nhuần nhuyễn và linh hoạt như đang tham gia sô trình diễn môn nghệ thuật hình thể.

Một giọt nước mắm màu hổ phách khẽ khàng rơi trên khóe môi gợi cảm, từ từ chảy xuống bên cái cằm thanh tú. Bằng một động tác dứt khoát nhưng không kém phần táo bạo, nàng đưa quệt một đường huyền ảo lên cái dòng hổ phách ấy (rồi len lén đưa lên mũi ngửi).

Click vào biểu tượng facebook phía dưới để " chém gió" không cần đăng nhập nhé bạn...^^